Bài giảng Chúa nhật cho thiếu nhi: Chúa nhật 4 mùa Vọng năm C

  • 23/12/2021
  • “Bởi đâu tôi được diễm phúc là Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi như vậy! Vì này tai chị vừa nghe lời em chào thì hài nhi liền nhảy mừng trong lòng chị”.

     

    Thiếu nhi chúng con yêu quí!

    Chúng ta vừa nghe một bài Tin Mừng thật đẹp do Thánh Luca thuật lại. Cha đố chúng con câu chuyện hôm nay thánh Luca thuật lại là câu chuyện có liên quan đến ai? Và về vấn đề gì nào?

    - Dạ thưa có liên quan đến Đức Maria và bà Elisabeth.

    - Rất đúng! Nhưng là chuyện gì nào?

    - Thưa là Đức Mẹ đến thăm bà chị họ của mình là bà Êlisabeth.

    - Cũng lại đúng nữa. Thiếu nhi chúng con giỏi quá. Nhìn vào cuộc viếng thăm này chúng con có thấy cái gì đặc biệt không?

    - Dạ thưa đây là cuộc gặp gỡ của hai người mẹ.

    - Chúng con trả lời hay quá. Cha khen chúng con. Đúng là cuộc gặp gỡ của hai người mẹ. Người mẹ già và người mẹ trẻ. Chúng con biết hai người mẹ đó là ai rồi.

    Người mẹ trẻ là người đến thăm. Người đó chính là Đức Maria, người đang cưu mang Chúa Giêsu trong lòng, người được gọi là người “có phúc hơn mọi người nữ”, và là người có một niềm tin tuyệt vời.

    Còn Người mẹ già là người được thăm: Đó là bà Êlizabeth. Bà cũng đang cưu mang. Người con bà cưu mang là người con của ân sủng. Người mẹ già và cả người con của mình đều cảm thấy được diễm phúc trước sự xuất hiện của người mẹ trẻ “Bởi đâu tôi được diễm phúc là Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi như vậy! Vì này tai chị vừa nghe lời em chào thì hài nhi liền nhảy mừng trong lòng chị”.

    Chúng con hãy tập cho mình có thói quen thăm nhau như Đức Mẹ đã làm.

              Lịch sử còn kể lại rằng George Washington một trong những anh hùng của nền độc lập Hoa Kỳ, thường được đề cao như một người con chí hiếu đối với Mẹ.

    Sau những trận chiến cam go nhất, giữa những công việc nặng nề của một vị nguyên thuỷ Quốc Gia, George Washington vẫn thường trở về nhà thăm viếng và chuyện trò lâu giờ với người mẹ già. Một hôm, ngạc nhiên về sự gắn bó của ông đối với mình, mẹ ông đã hỏi ông:

    - Tại sao con lại chịu khó mất hàng giờ như vậy để ngồi bên mẹ?

    Vị Tổng Thống nước Mỹ trả lời:

    - Thưa Mẹ, con ngồi bên mẹ để nghe mẹ nói không phải là một việc mất giờ, bởi vì sự bình thản và lòng tốt của mẹ dạy con muốn tiếp tục sống.

    Chúng con hãy nhớ thăm hỏi là việc làm của lòng yêu thương. Tình thương nhiều khi đem lại những kết quả hết sức bất ngờ.

    Tại một xứ nhỏ ở miền quê nước Pháp, có một người đàn ông tên là ALIX, mới ngoài 50 tuổi, nhưng chân bị bất toại nên không đi đứng được. Tay ông cũng không thể làm được việc gì. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm, vợ ông thường đặt ông trên một chiếc ghế bành, và ông phải vất vả lắm mới có thể lật giở từng trang sách đọc cho qua ngày. Mặc dù, ông không phải là người Công Giáo, nhưng cha sở thỉnh thoảng vẫn đến nhà thăm ông; và tiếp đó, ngai còn lôi kéo được nhiều người trong xứ đạo đến giúp ông nữa.

    Mỗi ngày thứ năm trong tuần, có một bác sĩ trẻ tuổi tình nguyện đến chăm sóc cho bệnh tình của ông. Chúa nhật nào cũng vậy, có một nhóm trẻ em vẫn đến nhà chơi với ông. Các em giúp ông lật sách, đọc truyện cho ông nghe, bưng nước, đốt thuốc, kể những mẩu chuyện vui ở trường, và làm cho ông bớt cảm thấy cô đơn.

    Năm ấy, gần Lễ Giáng Sinh, ông xin cha sở cho ông rước lễ. Cha sở tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì ông ta đã theo đạo bao giờ đâu, nhưng ông ta nói:

    - Thưa Cha, trước đây con không tin vào Chúa. Nhưng từ ngày con được cha đến thăm, được bác sỹ săn sóc và được các trẻ em đến giúp vui, con cảm thấy như mình đã gặp được Thiên Chúa, bởi vì chỉ có Chúa mới có thể làm cho cha, bác sỹ và các em tỏ tình thương âu yếm đối với con như vậy thôi!

    Thế rồi, mùa Giáng Sinh năm ấy ông được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, Giải Tội và được rước Chúa lần đầu tiên. Ông còn sống được thêm một năm nữa, sống một cách gương mẫu nhẫn nại. Chịu khó trong vui tươi, can đảm và sau cùng, ông đã chết trong bình an của Chúa!

    2. Bây giờ cha hỏi tiếp: Chúng con thấy cuộc viếng thăm mà thánh Luca thuật lại là cuộc viếng thăm như thế nào? Có đẹp không?

    - Đẹp quá đi chứ: đẹp trong ý nghĩa và đẹp cả trong thành quả.

    Đẹp trong ý nghĩa bởi vì đây là cuộc viếng thăm của hai người mẹ đang cưu mang trong mình những con người thánh. Và đẹp trong thành quả vì cuộc viếng thăm này đã đem lại những kết quả tuyệt vời: Gioan Tẩy giả được thánh hóa ngay từ trong lòng mẹ và Mẹ Maria đã để lại cho hậu thế một bài ca, một bài ca thánh, một bài ca có một không hai trong Lịch sử ơn Cứu độ, để nói lên tâm tình tạ ơn và ca tụng lòng nhân từ của Thiên Chúa.

    Xin Chúa chúc lành cho những lần chúng ta thăm viếng nhau để chúng ta góp phần vào việc làm cho thế giới chúng ta đang sống có một khuôn mặt dễ thương hơn.

    Mẹ Têrêsa thành Calcutta đã thuật lại một câu chuyện sau nhân dịp một đài truyền hình phỏng vấn mẹ.

    Mẹ nói: Một lần khi khi còn ở Úc tôi có đến thăm một người thuộc thổ dân Aborigine. Ông cụ sống trong cảnh cô độc thật thảm thương. Ông sống trong một túp lều xiêu vẹo với tuổi đã già nua của mình. Khởi đầu câu chuyện cho lần gặp đầu tiên, tôi đã đề nghị:

    - Để tôi dọn dẹp nhà và sửa soạn giường ngủ cho ông.

    Ông ta trả lời hững hờ:

    - Tôi đã quen sống như vậy rồi.

    - Nhưng ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn với căn nhà sạch sẽ và ngăn nắp.

    Sau cùng ông ta bằng lòng để tôi dọn dẹp lại nhà cửa cho ông. Trong khi quét dọn tôi thấy một cái đèn cũ đẹp nhưng phủ đầy bụi bặm và bồ hóng. Tôi hỏi ông:

    - Có bao giờ ông thắp đèn này chưa?

    Ông ta trả lời cộc lốc:

    - Nhưng thắp đèn để cho ai? Có ai bước chân vào nhà này bao giờ đâu? Tôi sống ở đây đã từ lâu không hề trông thấy mặt người nào cả.

    Tôi hỏi ông:

    - Nếu như có người tình nguyện đến thăm ông thường xuyên, ông có vui lòng thắp đèn lên không?

    - Dĩ nhiên là có rồi.

    Từ ngày đó, các nữ tu quyết định mỗi chiều sẽ ghé qua nhà ông. Ông ta bắt đầu thắp đèn và dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ hơn. Ông còn sống thêm hai năm nữa. Trước khi qua đời ông nhờ các nữ tu ghé thăm nhắn tin giúp ông:

    - Xin gửi lời nhắn với mẹ Têrêsa, bạn tôi, rằng ngọn đèn mà mẹ thắp lên trong đời tôi vẫn còn chiếu sáng. Đó chỉ là một việc nhỏ mọn, nhưng trong bóng tối cô đơn của đời tôi, một tia sáng đã thắp lên và vẫn còn tiếp tục chiếu sáng mãi.

    Vâng! Đúng là một cuộc viếng thăm thật tuyệt vời.

    Ngọn đèn cũ không được thắp sẽ trở nên vô dụng và quên lãng nơi một xó xỉnh nào đấy, nhưng khi được châm vào một chút dầu tình yêu và sự bao dung thì nó đem đến sự sáng và sưởi ấm lòng người. Giờ đây, con người dù phải sống cô độc nhưng không còn cô đơn nữa vì bóng tối đã bị đẩy lui và nhường bước cho tình yêu và lòng bao dung của những đốm sáng nhỏ nơi con người, nơi nhân loại.

    Xin Chúa cho những lần chúng ta gặp gỡ nhau đem lại cho nhau nhiều niềm vui thánh thiện để chúng ta xây dựng cuộc sống chúng ta đang sống được mỗi ngày mỗi tốt đẹp hơn. Amen.

     

    Lm. Giuse Đinh Tất Quý

    Nguồn: tgpsaigon.net

    Bài viết liên quan

    LIÊN KẾT GIỚI TRẺ