Thiếu nhi chúng con yêu quí,
Chúng ta vừa nghe một đoạn Tin Mừng với kiểu nói hơi lạ của Chúa Giêsu. Chúa nói thế nào mà cha bảo là hơi lạ ? Chúng con thấy Chúa bảo Chúa là gì không ? Chúa bảo Chúa là cái “Cửa”.
Chúng con đã thấy cái cửa bao giờ chưa ?
- Dạ thấy.
- Thấy ở đâu nào ?
- Ở nhà, ở nhà thờ, ở nhiêu nơi lắm.
- Đúng vậy...Có nhiều nơi có cửa lắm.
- Thế cha hỏi chúng con: Cửa để làm gì nào ?
- Cửa để ra vào...ra vào của một căn phòng... ra vào của một lớp học, ra vào của nhà thờ....
- Ngoài ra cửa còn để làm gì nữa ?
- Thưa để gìn giữ an toàn cho những nơi những chỗ cần phải được giữ an toàn....
- Rất đúng! Chúng con giỏi.
Vậy khi Chúa ví mình như cái cửa, Chúa muốn nói với chúng ta điều gì nào ?
Để hiểu được Lời của Chúa, chúng ta phải nhìn vào xã hội Do Thái thời Chúa Giêsu lúc đó.
Khi Chúa nói: “Ta là cửa chuồng chiên” thì chúng ta phải nghĩ đến sinh hoạt chăn chiên của người Do Thái thời đó. Có như vậy chúng ta mới hiểu Chúa muốn nói gì.
Cha thấy thời đó người Do Thái có hai loại chuồng chiên. Thứ nhất là loại chuồng chiên ở các làng mạc và thị trấn. Đây là loại chuồng chiên cộng đồng. Người ta gọi là chuồng chiên cộng đồng vì những đàn chiên của những người trong làng hay thị trấn đều có thể sử dụng chung khi người ta đưa chiên trở về sau một ngày đem chúng đi ăn, vào mỗi buổi tối.
Chắc chúng con sẽ hỏi cha rằng nhốt chung như thế thì sao mà phân biệt được ?
Cha xin trả lời ngay: Con chiên có một đức tính rất đặc biệt. Chúng chỉ nghe tiếng của chủ chứ không nghe tiếng của người lạ. Bởi vậy khi chủ lên tiếng gọi là chúng tụ tập lại bên chủ ngay.
Các chuồng chiên này được bảo vệ bằng một khung cửa thật chắc chắn mà chỉ có người canh cửa mới được giữ chìa khóa mà thôi. Đó là loại chuồng chiên mà Chúa đề cập đến trong câu Tin Mừng hôm nay (2,3).
Loại thứ hai là loại được làm ngay ở những nơi người ta chăn chiên vào mùa nắng ấm. Vào mùa này thì người ta thường thả chiên trên núi, cho nên khi đêm về những người chăn chiên không lùa chiên về làng. Thay vào đó thì chiên được giữ chung trong các chuồng ở sườn đồi. Các chuồng chiên này chỉ là một khoảng đất trống có rào chung quanh, có một chỗ trống cho chiên ra vào, không có cửa nẻo gì cả. Đêm đến sau khi đã cho chiên vào thì người chăn chiên đến nằm ngay tại khoảng đất trống làm chỗ ra vào đó. Không một con chiên nào có thể ra vào được, trừ phi nó nhảy qua người chăn chiên.
Cha kể cho chúng con câu chuyện này. Câu chuyện này do Ông George Smith kể. Một hôm ông đi du lịch tại Đông Phương, ông thấy một loại chuồng chiên như cha kể trên.
Khi gặp một người chăn ở đó, ông hỏi:
- Có phải đó là chuồng chiên không ?
Người ấy đáp:
- Dạ, đúng
Rồi George nói:
- Tôi thấy chỉ có một lối đi vào.
Người chăn chiên giơ tay chỉ vào khoảng trống, và nói:
- Đó là cái cửa.
Ông George rất ngạc nhiên, bảo:
- Nhưng tôi có thấy cửa đâu.
Lúc đó người chăn chiên mới vội đáp:
- Dạ, tôi là cái cửa.
Ông George chợt nhớ lại câu chuyện trong Tin Mừng Gioan kể rồi nói với người chăn chiên:
- Anh muốn nói gì khi bảo chính anh là cái cửa ?
Người chăn chiên giải thích:
- Khi chiên vào chuồng xong, tôi đến nằm ngay ở đó. Không một con chiên nào có thể đi ra hoặc con chó sói nào có thể vào chuồng trừ phi phải nhảy qua người tôi.
Câu chuyện thật tuyệt vời. Người chăn chiên đã trở thành cửa để canh giữ chuồng chiên. Không một con chiên nào có thể tự do ra vào, ngoại trừ phải nhảy qua chính người chăn chiên.
Tới đây cha chắc chúng con đã hiểu được phần nào câu nói của Chúa Giêsu khi Ngài ví mình như là cái cửa: “Ta là cửa chuồng chiên”.
Khi nói như thế Chúa muốn nói với mọi người rằng: Chỉ nhờ Ngài và chỉ qua Ngài, loài người mới có thể đến với Thiên Chúa và Ngài chính là người bảo vệ đoàn chiên. Ai sống dưới sự che chở hướng dẫn của Ngài thì kẻ ấy sẽ được an toàn và hạnh phúc bằng không thì cuộc đời của họ sẽ bất hạnh.
Năm 2008 trong một chuyến đi diễn thuyết ở Hawaii, tôi đã gặp vận động viên lướt sóng đẳng cấp thế giới Bethany Hamilton. Bạn biết không, cô gái ấy bị mất cánh tay trái do cá mập tấn công vào năm 2003 trong khi đang lướt sóng tại một vùng biển ở Hawaii. Tai nạn xảy ra khi cô mới 13 tuổi. Trước khi bị cá mập tấn công, Bethany là một vận động viên lướt sóng nổi tiếng, nhưng sau khi thoát chết trong vụ tấn công đó và kiên cường quay trở lại với môn thể thao mà cô yêu thích, ngợi ca và tạ ơn Chúa đã che chở cho mình, cô trở nên nổi tiếng thế giới nhờ tinh thần dũng cảm và niềm tin phi thường. Giờ đây, giống như tôi, cô đi khắp thế giới, khích lệ mọi người vượt lên nghịch cảnh và chia sẻ niềm tin của cô với họ.
Bethany tâm sự rằng mục đích của cô là “nói với mọi người về niềm tin của tôi đối với Chúa để mọi người biết rằng Người luôn yêu thương họ và để giải thích cho mọi người biết ngày hôm đó Chúa đã quan tâm, che chở cho tôi như thế nào. Bị cá mập tấn công, tôi đã mất 70% lượng máu trong cơ thể. Nếu ngày hôm đó Chúa không che chở thì tôi đã không có mặt ở đây ngày hôm nay”.
Trước khi gặp Bethany, tôi chưa biết tường tận về tai nạn đó, và tôi không hiểu được cô gái trẻ ấy đã cận kề cái chết như thế nào. Cô nói cho tôi biết cô đã không ngừng cầu nguyện khi người ta đưa cô tới một bệnh viện cách bờ biển bốn mươi lăm phút đi xe hơi và người phụ giúp công việc y tế đã thì thầm vào tai cô những lời động viên như sau: “Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi hoặc từ bỏ em đâu!”.
Tình hình lúc đó thật gay go. Khi đưa cô tới được bệnh viện và khẩn trương chuẩn bị phẫu thuật, người ta phát hiện ra rằng tất cả các phòng mổ của bệnh viện đều bận. Bethany lịm dần. Nhưng rồi vào phút chót, một bệnh nhân đã hủy bỏ cuộc phẫu thuật đầu gối sắp sửa được tiến hành, vậy nên bác sĩ của ông ấy có thể phẫu thuật cho Bethany. Hãy đoán xem người hủy bỏ cuộc phẫu thuật đầu gối là ai ?
Đó chính là bố của Bethany!
Không thể ngờ được, đúng không bạn ? Tất cả mọi thứ cho một cuộc phẫu thuật đã được chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên họ chỉ việc đưa cô con gái vào thay chỗ của người bố trên bàn mổ và tiến hành phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật đó đã cứu sống cô.
Trong cuộc gặp, Bethany cho biết niềm tin vào Chúa đã khiến cô đi đến kết luận rằng việc mất cánh tay là một phần trong kế hoạch của Chúa dành cho cuộc đời cô. Thay vì cảm thấy buồn cho bản thân, cô chấp nhận điều đó và tiếp tục vươn lên. Trong cuộc thi lướt sóng với những nữ vận động viên hàng đầu thế giới, cô giành vị trí thứ ba - với chỉ một cánh tay! Cô nói rằng mất cánh tay không phải là một điều rủi mà là một sự may mắn bởi mỗi lần cô đạt thành tích cao, sự kiện đó lại khích lệ những người khác tin rằng cuộc sống của họ không có giới hạn!
“Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của tôi, đã sử dụng tôi. Khi mọi người nghe câu chuyện của tôi chính là khi Chúa nói với mọi người”, cô nói. “Nhiều người nói rằng qua câu chuyện của tôi họ thấy mình được đến gần Chúa hơn, bắt đầu tin ở Chúa và tìm được niềm hy vọng cho cuộc sống của chính họ, hoặc được động viên, khích lệ để vượt qua nghịch cảnh. Khi nghe họ nói như thế, tôi tạ ơn Chúa bởi không phải là tôi làm được gì cho họ - mà chính Chúa là người đang giúp họ. Tôi cảm thấy rất vui bởi Chúa đã cho phép tôi trở thành một phần trong kế hoạch của Người”.(nguồn Internet)
Đó chúng con thấy, người biết tin tưởng vào Chúa thì sống hạnh phúc như thế nào. Amen.
Lm. Giuse Đinh Tất Quý
Nguồn: tgpsaigon.net
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Ban Mục Vụ Giới Trẻ & TNTT Thái Bình
Đang online: 68 | Tổng lượt truy cập: 3,212,273