Chúng con thân mến!
Hôm nay Giáo Hội cho chúng ta mừng lễ Hiển Linh.
Cha đố chúng con ngày xưa lễ này được gọi bằng lễ gì?
- Lễ Ba Vua!
- Rất trúng nhưng gọi như thế xem ra chưa đúng với tinh thần của thánh lễ hôm nay. Chính vì thế mà Giáo Hội muốn sửa lại.
Chúng con thấy mỗi lần mừng lễ này thì người ta thường hay nhắc tới một ngôi sao, một ngôi sao lạ.
- Ngôi sao xuất hiện ở đâu?
- Trên bầu trời.
Bài Tin mừng hôm nay nói cho chúng ta biết rằng khi Chúa Giêsu giáng sinh trong hang đá Belem thì có một ngôi sao lạ xuất hiện trên bầu trời. Trên bầu trời rộng lớn và bao la. Ngôi sao hiện ra trên bầu trời cho tất cả mọi người. Chắc là đã có nhiều người thấy ánh ngôi sao lạ, nhưng tại sao chỉ có mấy đạo sĩ đã nhận ra đó là “tín hiệu” loan báo Tin Vui về Chúa Cứu thế giáng sinh.
Con trẻ sinh ở Bêlem hẳn nhiều người đã thấy hoặc đã biết, nhưng tại sao chỉ có mấy đạo sĩ nhận ra rằng trẻ sơ sinh đó chính là Con Thiên Chúa làm người và các ngài đã quỳ xuống dâng kính Ngài lễ vật cũng như thờ lạy Ngài. Tại sao thế?
Cha đọc trong kho tàng văn chương Ấn giáo, cha thấy có một câu chuyện có thể giải thích về vấn đề này. Chuyện kể rằng. Ngày xưa ở bên Ấn độ có một đệ tử đến thưa vị linh sư của mình:
-Thưa thầy, con muốn gặp Chúa.
Vị linh sư chỉ đáp trả bằng một cái mỉm cười thinh lặng.
Ngày hôm sau người môn sinh trả lại và bày tỏ cùng một ước muốn. Vị linh sư cũng chỉ mỉm cười và tiếp tục giữ thinh lặng.
Rồi một ngày đẹp trời, ông dẫn người đệ tử đến dòng sông. Thầy trò cùng dầm xuống nước. Chờ cho người đệ tử cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong dòng nước mát. Bất thần vị linh sư túm lấy cổ anh và dìm xuống nước một hồi lâu. Người thanh niên cố gắng vùng vẫy để ngóc đầu lên khỏi mặt nước.
Bấy giờ vị linh sư mới hỏi anh:
- Khi bị dìm xuống nước như thế, con cảm thấy cần điều gì nhất?
Không chút suy nghĩ, người đệ tử đáp ngay:
-Thư, con cần không khí để thở.
Lúc bấy giờ vị linh sư mới giải thích:
- Con có cảm thấy ước ao được gặp Chúa như vậy không? Nếu con khao khát Chúa như vậy con sẽ gặp được Ngài tức khắc. Ngược lại, nếu con không có ước muốn ấy, thì cho dù có vận dụng hết cả tài năng và sức lực con cũng sẽ chẳng bao giờ gặp được Ngài.
Các con đã thấy, các nhà đạo sĩ khi được ngôi sao báo tin đã hết sức vui mừng và khi cất bước lên đường đi tìm Chúa Cứu thế các ngài đã nói: “Chúng tôi đã thấy Ngôi sao của Người xuất hiện bên Đông Phương và chúng tôi đến để triều bái Người” Tại sao các ngài thấy trong khi những người khác không thấy? Tại vì các ngài đã mong mỏi từ lâu và khi ngôi sao lạ xuất hiện là các ngài đã nhận ra ngay đó là dấu hiệu loan báo về Đấng Cứu thế và các Ngài đã lập tức cất bước lên đường đi tìm.
2. Và đây là câu hỏi tiếp: Tìm được rồi các ngài đã làm gì. Tin mừng bảo: “Các ngài đã quí sụp xuống rồi mở bài tráp dâng kính Chúa vàng, nhũ hương và một dược” Đây là những báu vật thời đó chỉ dành cho các vua chúa.
Đứng trước một hang đá nghèo khó và tầm thường, rồi vào hang đá các nhà đạo sĩ đã nhìn thấy gì?
Có phải là một bà hoàng hậu giàu sang bên cạnh một ông vua quyền uy danh giá không? Có phải các ngài đã nhìn thấy một hoàng nhi xinh xắn được đặt ở trong một cái nôi được thêu thùa với những vải vóc sang trọng quí phái không? Hay ít nhất có phải là các ngài đã nhìn thấy một chỗ ở thật xứng đáng của một gia đình tương đối khá giả không? Không! hoàn toàn không! Không thấy bất cứ một hình ảnh nào chứng tỏ cho thấy đây là vị Vua mới của người Do thái mới được sinh ra mà chỉ thấy tất cả mọi sự đề nghèo khó: một người đàn ông nghèo, một người đàn bà nghèo và một hài nhi được đặt trong một cái máng cỏ người ta dùng chỗ đựng thức ăn cho loài vật được mượn tạm làm cái nôi cho em bé nằm.
Vâng! Chỉ có thế thôi! Không có gì khác, vậy mà các nhà đạo sĩ đã quì xuống, mở bảo tráp dâng lễ vật quí giá để tỏ lòng thờ kính. Thật là đáng nể phục biết bao.
Để kết thúc cha xin kể một câu chuyện. Câu chuyện rất cảm động vào hồi đệ nhị thế chiến.
Tại nhà ga Verona, bên Italia năm 1945, dân chúng đang chờ đợi các binh sĩ trở về từ các trại tập trung của Đức Quốc Xã. Sự xuất hiện của chuyến xe lửa đã làm bật lên những tiếng hò reo vui sướng tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt.
Từ trên xe lửa, những tấm thân tiều tụy bắt đầu bước xuống sân ga giữa tiếng cười pha lẫn tiếng khóc của những người thân. Cuối cùng, một người lính trẻ mò mẫm bước đi từng bước. Anh từ từ tiến về phía một người đàn bà già yếu và chỉ đủ sức để thốt lên tiếng:
- Mẹ!
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Người mẹ già xót xa:
- Làm sao một người mù như con lại có thế tìm đến với mẹ?
Người lính mù ấy đáp:
- Thưa mẹ, con không nhìn thấy mẹ bằng đôi mắt, nhưng trái tim con đã hướng dẫn con.
Tương tự như thế, cái nhìn của các nhà đạo sĩ là những bậc thánh nhân đã giúp các ngài nhận ra những điều mà người phàm không bao giờ thấy được.
Lm. Giuse Đinh Tất Quý
Nguồn: tgpsaigon.net
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Ban Mục Vụ Giới Trẻ & TNTT Thái Bình
Đang online: 0 | Tổng lượt truy cập: 3,304,232