Đã 2 giờ sáng. Tiếng chuông đồng hồ ở nhà thờ lớn vừa thong thả điểm lại nghe khô như ngói, thế mà Toàn vẫn chưa tài nào chợp mắt được. Anh nằm đấy, trằn trọc, mắt trân trối nhìn thẳng lên trần nhà như muốn kiếm tìm cho ra bằng được một điều gì, một giải pháp gì mà chính anh, anh cũng chẳng thể nào hiểu là liệu khi tìm ra được rồi thì anh sẽ giải quyết thế nào.
Hình ảnh cô bé gặp gỡ lúc chiều làm cho anh không sao quên được. Nhất là câu nói của cô bé khiến đầu óc anh quay cuồng tựa hồ đang rơi vào một miền vô định. Nó như một mũi dao sắc lạnh xuyên thẳng vào trái tim vốn rất nhạy cảm của anh. Anh không hiểu tại sao mình lại có thể rung cảm trước một cô bé đã trót dại với một anh chàng nào đó. Chẳng lẽ bây giờ người ta sống như thế hết hay sao? Chẳng lẽ người ta sống như con vật sao? Giá trị con người nằm ở chỗ nào? Anh băn khoăn, lo lắng! Chẳng lẽ là… Cứ như thế mãi cho đến khi anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
- Em xin anh, xin anh hãy thương lấy đứa bé! Nó chẳng có tội tình gì.
- Thế bố của nó đâu? - Anh hỏi.
- Em xin lỗi! Em là một đứa mất nết. Xin anh đừng hỏi về bố nó. Chính em, em cũng không biết. Chỉ mong sao sau này con em đừng sống như em. Tiếc là em không có cơ hội để nói cho nó biết mẹ nó là người thế nào.
Anh trố mắt nhìn, sửng sốt, miệng há hốc định quạt cho cô bé một trận nhưng câu nói của cô bé như lớp băng keo dán chặt vào miệng anh. Ánh mắt của cô nài xin sự cảm thông và chia sẻ. Anh chua xót lắc đầu và nắm chặt tay cô bé, bàn tay ấy nhũn mềm trong tay anh. Anh cứ thế nắm chặt tay của cô bé nửa muốn trách cứ, nửa muốn động viên cô hãy vượt cạn qua nỗi khốn cùng này và hy vọng vào một tương lai sán lạn, khấm khá hơn không chỉ cho cô mà còn cho cả đứa bé nữa. Thế nhưng, cuộc đời không đơn giản thế. Từng là bác sĩ nên anh biết, trong trường hợp này, muốn cho đứa bé được sống thì chính cô, cô sẽ phải ra đi mãi mãi hoặc là ngược lại. Thật là quái ác!
- Này Toàn! Cậu với cô bé đó thế nào? Chẳng lẽ cậu định lo cho cô ấy thật à?
- Tớ á! Tớ cũng chẳng biết. Tớ chỉ cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó cho cô bé.
- Hâm! Thế cậu không sợ mang tiếng à?
- Mang tiếng? Mang tiếng với ai? Bố mẹ thì chẳng còn, anh em thì không. Bạn bè thì chỉ có cậu là người thân thiết và cũng là người đồng cam cộng khổ với tớ. Có chuyện gì mà tớ lại không chia sẻ với cậu đúng không? Vả lại, tớ có làm gì quá đáng đâu. Nếu có mang tiếng thì chỉ sợ mang tiếng với lương tâm thôi.
- Nhưng cậu đang là chủng sinh, mà cô ấy là… Mọi người sẽ hiểu lầm. Chẳng lẽ cậu định làm thánh Giuse thứ hai sao? Đừng có hâm!...
Tiếng hâm của thằng bạn như phát búa đập mạnh vào trái tim anh. Anh giật mình hốt hoảng, ngơ ngác nhìn quanh song chợt nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Anh cố gắng ru mình vào giấc ngủ và cầu mong giấc mơ vừa xảy ra được tiếp tục để xem xem kết cục sẽ thế nào nhưng anh không tài nào ngủ lại được. Anh tự nhủ: Ừ nhỉ! Biết đâu mình hâm thật!? Nhưng mà những gì vừa xảy ra trong giấc mơ liệu có khi nào thành sự thật không? Liệu anh có sẵn sàng theo một hành trình khác và trở thành một chàng Giuse mới trong thời đại này không? Anh còn đang suy nghĩ mông lung như vậy thì tiếng chuông báo thức đã kéo anh trở lại với cuộc sống thường nhật của một người chủng sinh. Anh choàng dậy, lao ra khỏi giường với mong muốn tẩy rửa thật sạch giấc mơ vừa qua cho nhanh, để không còn chút ấn tượng nào trong tâm trí anh nữa nhưng xem ra hơi khó. Cuộc đời thật oái oăm!
Bất giác, anh đứng thẳng, tay vươn lên cao, ngực ưỡn về phía trước và lẩm nhẩm: Lạy Chúa! Nếu Chúa là con trong lúc này, Chúa sẽ làm gì?
(Trích trong tập "Nhánh Huệ Nước Trời")
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Ban Mục Vụ Giới Trẻ & TNTT Thái Bình
Đang online: 215 | Tổng lượt truy cập: 3,211,266