Từ rất lâu trong ánh mắt Thời Gian, khi nhân loại quẫy đạp tự do của mình theo bóng đêm, hình bóng hỗn độn và hư hoại đã hả hê xuất hiện trên từng căn tính sự vật. Cơn bão táp đam mê khiến mọi hình hài đều nghiêng chiều và rạp mình trước vùng xoáy hỗn mang vô lối. Trần gian thoi thóp thở trong sự thống trị của sự chết. Bỗng một tiếng vọng thâm sâu từ Trên Cao rung nhẹ cung đời vạn vật. Khắp nơi khấp khởi với thông điệp yêu thương tràn về nôn nao cõi thế: Giữa tăm tối màn đêm, một loài hoa sẽ mang Hình Ảnh Trái Tim mở ra bình minh cuộc sống.
Từ lúc ấy, vũ hoàn nghe thấy tiếng bước chân xôn xao của muôn hoa chạy đến với Thời Gian để hiểu hơn về bản ngã tự thân. Tất cả đều đồng lòng và cùng một ý nghĩ chính mình sẽ là cánh hoa duy nhất cung chứa Trái Tim của Trời Cao. Mọi loài hoa đều mong Thời Gian tăng thêm sắc, để khoe vẻ đẹp kiêu sa của mình như là sự xứng đáng cho Trái Tim Vĩ Đại ngự trị. Chưa đồng thuận với điều ấy, các loài hoa lại lên tiếng yêu cầu thắm tràn hương để mọi nơi đều biết vinh dự cao quý mình đang đặc hưởng.
Thời Gian mệt mỏi vì những ngôn từ trống rỗng chỉ mang bóng dáng môi miệng. Chưa một loài hoa nào ý thức việc mang Trái Tim Trời Cao là thế nào và để làm gì ? Tất cả chỉ nghĩ đến vinh quang ca tụng của muôn loài về mình, mà quên rằng trái tim phải làm sao để sẵn sàng cho sứ mệnh trọng đại ấy !
Giữa vườn hoa đang rợp hương sắc rực rỡ, vạn vật chợt nhận ra một loài hoa đồng nội đứng bình an trong tĩnh lặng. Loài hoa ấy không ngả nghiêng theo cánh tay quyến rũ thế trần gọi mời, cũng không đua đòi màu gió hào nhoáng thoảng qua. Loài hoa ấy ôm ấp sự thuần khiết đất trời trong thẳm sâu trái tim, nên luôn vươn thẳng và hướng lên cao, dù biết rằng dáng đứng của mình thật thấp bé so với đồng loại. Ngày hay đêm, mưa hay nắng, loài hoa chỉ có nụ cười lấp lánh làm duyên nét, thanh mà trong, đơn thành mà sâu lắng. Loài hoa ấy nhẹ nhàng quên đặc quyền bản thân, không yêu cầu một điều gì cho mình, chỉ luôn ước nguyện liên lỉ mong Thời Gian sớm ban tặng Trái Tim cho nhân loại.
Thời Gian như nghe âm vọng của hồn hoa thao thức nên cúi xuống thì thầm:
- Hoa không xin gì với Thời Gian sao ?!
- Tất cả mọi sự của Hoa đều là của Thời Gian! Hoa chỉ biết hướng lên Trời Cao để nhận lấy Ánh Sáng làm quang năng, cho đôi chân bám rễ trong đất chắt chiu tinh tuý tình đời nở hoa giữa lòng cuộc sống.
Và rồi trong huyền sử Tình Yêu, một loài hoa thanh khiết mang màu trắng tơ Trời vươn cao ngắm mây, để kéo Hạt Mưa chạm đất vỡ ra tiếng thánh thót của giai điệu ngày đang lên. Loài hoa bình dị mọc giữa đồng nội ngày nào, giờ nở thắm Đoá Huệ Thiêng ẩn chứa Hình Trái Tim, cho trần đời dịu đi cơn sốt đam mê dằn vặt và cảm nhận hương Sự Thiện đang lan toả trên mỗi dấu bước Sự Thật.
Như một sự cộng hưởng, từ đây khi mỗi trái tim biết gạt bỏ những nghiêng chiều chất thể, biết hướng lên Trời Cao tiếp nhận Hạt Mưa Sự Thiện biến đổi, tất cả sẽ nở Đoá Huệ Thiêng ngay trong lòng trái tim mình.
(Trích trong tập "Nhánh Huệ Nước Trời")
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Ban Mục Vụ Giới Trẻ & TNTT Thái Bình
Đang online: 109 | Tổng lượt truy cập: 3,211,381