Những tia nắng độc
“Tao không muốn đi học nữa đâu Xi-hư ơi… Tao phải bỏ học để giữ lời Chúa dạy thôi..!” - Những lời nói nghẹn ngào trong tiếng nấc của con Xư lúc tối vẫn văng vẳng bên tai Xi-hư Bình. Suốt từ tối tới giờ, Xi-hư vẫn trằn trọc thao thức. Những lời từ đáy lòng của con Xư cứ như cứa vào tâm hồn Xi-hư: chẳng lẽ những thói sống mới của thế hệ trẻ ngày nay sẽ dồn ép mọi người trẻ phải đi vào những con đường như thế? Chẳng lẽ những con người khao khát sống tốt như con Xư kia sẽ không có cơ hội để tồn tại trong cái thói sống của giới trẻ thời này?
Ngoài kia, bầu trời đêm đen kịt một màu. Những cánh rừng trơ đất đá của miền núi Tây Bắc lặng im trong sự tĩnh mịch u ám. Những lóe sáng tí teo của những con đom đóm lẻ loi kia chẳng đủ chiếu sáng lấy một góc nhỏ của những bản làng heo hút, nghèo nàn, xơ xác.
***
Con Xư là đứa duy nhất của bản này được đi học ở trường nội trú tỉnh. Ở bản, bạn bè tuổi nó đều đã có chồng con rồi. Mỗi lần về hè, nó phải đi nương với mẹ từ sáng sớm. Trên lưng là chiếc gùi to, trước ngực đeo thêm đứa em nhỏ. Cứ thế, nó phơi mình dưới nắng và gió Lào khô rát cả ngày, mãi chiều mới ghì mình đeo chiếc gùi nặng trĩu trở về bản. Lần về hè này, có một nỗi niềm gì đó u uẩn sau ánh mắt nặng trĩu ưu tư của nó. Lũ trẻ không còn thấy nó hớn hở kể chuyện học hành nơi phố tỉnh như kỳ hè trước. Nó lầm lì, ít nói lạ!
***
- Xi-hư! Tao thấy mày rất tốt cái bụng, nên tao muốn nói với mày cái bụng của tao!
Con Xư ngồi đó, mắt nhìn về phía những ngọn núi rất xa. Từng lời nói cứ thổn thức, nghẹn ngào tuốn ra từ đáy lòng.
- Tao không muốn đi học ngoài tỉnh nữa!
- Xư không thích học nữa à? Mày không muốn học để có thể giúp người H’Mông mình bớt khổ nữa à?
- Không, không phải! – con Xư nghẹn ngào - Tao vẫn muốn học lắm, muốn giúp người H’Mông tao lắm… Nhưng… cái môi trường đó… nếu tao tiếp tục ở đó, tao sợ… tao sợ sẽ không giữ được luật Chúa… Tao sợ sẽ không còn là người H’Mông tao nữa… - con Xư lặng khẽ quệt ngang dòng nước mắt - Mày biết không, giờ tao chẳng biết chơi với ai nữa. Bạn bè ở trường nó chê cười, nó chế giễu tao.
- Vì Xư là người H’Mông ư? - Xi-hư khẽ hỏi.
- Không! Chỉ vì tao không có người yêu như chúng nó! Mày biết không, từ hồi lớp 10, chúng nó đều ghép cặp cả rồi. Tao chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, vì tao còn phải học hành… Bọn con trai trong trường tán tỉnh tao rất nhiều, nhưng tao biết chúng nó chỉ vì vẻ bề ngoài của tao thôi - Con Xư khẽ thở dài - Mày biết không, tao bị chúng nó coi thường và cười chê lắm. Chúng nó đi đâu cũng cặp kè ôm ấp, chúng nó còn cố tình làm những hành động tình tứ để trêu tức tao.
Con Xư lặng thing đau xót, rồi nó tiếp:
- Tao đã thử đồng ý yêu một thằng để không bị thua kém chúng bạn và để xem yêu có gì vui. Nhưng mày biết không, tao chỉ thấy mất thời gian và bực mình vì suốt ngày phải trả lời tin nhắn, phải nghe những cuộc gọi video kéo dài cả tiếng… và nhất là - con Xư thổn thức - nó bắt tao phải cho nó ôm, hôn và sờ soạng - Xư nấc lên - Nó bắt tao phải đi nhà nghỉ với nó nữa... Nó bảo thế mới gọi là yêu…
Con Xư ôm mặt khóc rưng rức.
- Bọn bạn tao chúng nó đều thế hết… chúng nó còn tự hào khoe với nhau những việc đó, cả việc chúng nó phá thai nữa Xi-hư ạ… Tao đã theo Đạo Chúa, đã được thằng Chí-plì dạy về những điều cấm kị đó, nên tao đã dứt khoát từ chối và chia tay thằng đó. Nhưng mày biết không, tao không biết mình có nên quay lại môi trường đó nữa không. Tao không biết tao có thể làm người tốt ở đó tới khi nào mày ạ. Mày bảo tao phải làm sao đây…
***
Bình minh vừa hé, những tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây trùng trình đang rọi chiếu khắp những cánh rừng Tây Bắc. Những cây Pơmu cổ thụ già nua đã bị đốn hạ vì đồng tiền, để trơ ra những mảng đất xám xịt. Những cây Pơmu non đang nhú mầm cách nhọc nhằn để đón lấy ánh nắng. Không còn những bóng cây cổ thụ che chắn cho chúng khỏi những tia nắng độc, liệu chúng có thể lớn lên được không?! Nắng mới vẫn lên, chiếu tỏa xuống những dòng ánh sáng và cả những tia nắng độc. Cây Pơmu non không còn được che chở, nhưng, với những nghị lực và bản lĩnh mà cha ông chúng đã gieo sẵn trong thâm sâu những mầm nhựa sống, chúng vẫn sẽ vươn lên lớn mạnh, đúng như bản chất của dòng Pơmu kiêu hãnh giữa núi rừng. Con Xư cũng thế, vẫn sẽ hiên ngang sống thánh, bất chấp những tia nắng độc!
Tác giả: Giuse Nguyễn Ngọc Bích
Trích trong tập : “Nỗi lòng người trẻ”
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Ban Mục Vụ Giới Trẻ & TNTT Thái Bình
Đang online: 211 | Tổng lượt truy cập: 3,211,258