Hoạt cảnh Giáng Sinh năm 2016

  • 28/11/2021
  • Chủ đề: TÌNH YÊU CHÚA ĐÃ ĐẾN VỚI CON NGƯỜI

    CHƯƠNG TRÌNH 

    ĐÊM CANH THỨC GIÁNG SINH 2016

    Chủ đề: TÌNH YÊU CHÚA ĐÃ ĐẾN VỚI CON NGƯỜI

    —{–

     

    MC: Giáng Sinh - đêm của tình trời đất giao hòa, đêm của niềm vui và ơn cứu độ cho con người. Để chúng ta có thể sống trọn vẹn ý nghĩa của đêm nay và bắt đầu cho đêm canh thức giáng sinh, giờ đây, chúng con xin kính mời Cha xứ Giuse lên khai mạc đêm Canh Thức Giáng Sinh năm 2016. Chúng con xin kính mời Cha.

    LỜI DẪN:

         Kính thưa cộng đoàn,

         Giáng Sinh đã từ lâu đã trở nên gần gũi với hết thảy mọi người, không phân biệt niềm tin tôn giáo. Bởi khi mừng ngày lễ này, người ta không chỉ mừng kỷ niệm biến cố Con Thiên Chúa nhập thể làm người để cứu độ con người, nhưng còn mừng kỷ niệm biến cố trời đất giao hòa, Thiên Chúa từ trời cao đã cúi xuống để kết thân với loài người. Ngài ước mong sao tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, màu da, tiếng nói hay tôn giáo... đều được sống trong hòa bình và hạnh phúc. Thiên Chúa ngàn lần muốn nói với con người rằng: cho dù con người có sa ngã phạm tội thể nào mặc lòng thì Ngài vẫn luôn yêu thương và sẵn sàng tha thứ cho họ.

         Khi mừng kỷ niệm biến cố Con Thiên Chúa giáng trần, ước mong sao trái tim chúng ta cũng mở rộng, đón nhận hết mọi người, quan tâm và sẵn sàng trao ban, chia sẻ những gì mình đang có, cho tất cả anh chị em đồng loại, để ý nghĩa của tình yêu thương đêm nay rạng ngời mãi và tuôn chảy nguồn ơn cứu độ cho những ai chưa cùng một niềm tin, chưa nhận biết Đức Giêsu Kitô - Ngôi Hai Thiên Chúa.

         Với những tâm tình đó, giờ đây, xin kính mời cộng đoàn cùng lắng đọng tâm hồn để bước vào hành trình “Mầu Nhiệm Tình Thương”.

    1. - THIÊN CHÚA TẠO DỰNG  (6’)

    Lời dẫn: Từ thuở ban đầu, Thiên Chúa dựng nên trời đất, biển cả sông ngòi cùng muôn thú vật cá biển, chim trời, và các loài thảo mộc mọc xanh tươi mùa nào trái đó. Đỉnh cao của tạo dựng, Thiên Chúa đã dựng nên con người giống hình ảnh Ngài, có linh hồn thiêng liêng bất tử, có lý trí, ý chí, có tình yêu và tự do. Thiên Chúa ban cho con người trí khôn và trái tim để biết yêu thương, có lương tâm để biết phân biệt điều lành điều dữ. Sau cùng, Ngài trao cho con người nhiệm vụ quản cai chim trời cá biển và tiếp tục công trình sáng tạo bằng chính đôi bàn tay và khối óc của mình. Sau khi đã hoàn tất mọi việc, Thiên Chúa cảm thấy vui thích vì mọi loài mà Người vừa dựng nên.

    Múa 1: Bước chân người hái lộc - Trầm Hương

    2 – LOÀI NGƯỜI SA NGÃ (10’)

    Lời dẫn: Thế rồi một hôm, khi đi dạo một mình trong vườn địa đàng, Evà - người phụ nữ Chúa cho làm bạn với Ađam - nghe như có tiếng ai gọi với giọng điệu chào mời, quyến rũ.

    Rắn: Evà! Ôi, một cô nàng thật xinh đẹp, một gương mặt thật mỹ miều. Vườn địa đàng nơi cô đang đứng cũng thật là đẹp. Cây nào cũng xanh tươi, trái nào cũng ngọt ngào, trông thật hấp dẫn. Cố thấy chưa ? Nhưng có lẽ trái của chúng cũng không sao sánh được với trái của cây này.

    Evà ơi, cây này là cây gì mà ta mới ngửi (chịt chịt) đã thấy thơm… thật là thơm... ăn vào chắc là phải ngon lắm đấy !

    Eva: (giọng bối rối) Ô…không! Không! Chúng tôi không được phép ăn trái cây này…thì làm sao tôi biết là trái của nó ngon hay dở.

    Rắn: (hỏi dồn dập) Tại sao? Tại sao vậy, tại sao lại không được phép ăn ? Ha ha ha… thôi ta biết rồi. Thiên Chúa không cho vợ chồng cô ăn trái cây này chứ gì?

    Evà ơi… là Evà, cô thật là… khờ khạo. Thiên Chúa không cho vợ chồng cô ăn, vì sợ một ngày nào đó, vợ chồng cô sẽ bằng Thiên Chúa và biết được tất cả tốt xấu trên trần gian này. Cô hãy tin tôi đi. Hi hi...

    Eva: Nhưng… nhưng… nhưng mà…

    Rắn: Cô sợ ta lừa cô chứ gì? Lừa cô có lợi gì cho ta đâu, ta chỉ muốn tốt cho vợ chồng cô thôi.

    Ăn cây này được bằng Thiên Chúa, thông minh, sáng láng và hiểu biết như Ngài vậy. (đọc kiểu nhạc ráp). Và như thế, vợ chồng cô sẽ dễ dàng hơn trong việc cai quản muôn loài muôn vật mà Thiên Chúa đã trao cho. Ha! ha! ha!

    Eva: Ngươi nói cũng có lý, không lẽ nào lại như thế… thì ra là thế!

    Hay… hay… mình hái một trái thử xem sao (băn khoăn bước tới bước lui). Chỉ một trái thôi mà, chắc Thiên Chúa cũng không thấy đâu.

    Rắn: Đúng rồi… đúng rồi! Evà… hái thử đi, còn chần chừ gì nữa chứ? Trái cây thơm ngon như vậy, thật là quý giá, hái đi cô, cô sẽ thấy lời ta nói với cô là đúng.

    Eva: (Tiến lại hái)

    Rắn: Ha! ha! Tốt lắm! Có thế chứ! hãy đưa cho chồng cô ăn nữa đi!

    Eva: Ađam ơi! Anh ăn đi, ngon lắm !

    Adam: Ô! Không được đâu, em quên lời Thiên Chúa dặn à! Trái cây này Thiên Chúa cấm chúng ta ăn mà… anh không ăn đâu (Adam quay đi)

    Eva: (dụ dỗ) Anh ăn đi, em ăn rồi, có sao đâu, có chết chóc gì đâu…

    Adam: (cầm lấy trái cây và cắn một miếng) - nhạc dồn dập

    Rắn: Ha! ha! ha!

    (dứt nhạc - nối bằng tiếng nhạc buồn và chậm)

    Tiếng Thiên Chúa: Ađam! Ađam! ngươi đang ở đâu ?

    Ađam: (vẻ sợ hãi) Dạ! con đã nghe thấy tiếng Ngài trong vườn địa đàng, nhưng... nhưng con đang lẩn trốn vì con trần truồng.

    Thiên Chúa: Ai đã nói cho ngươi biết là ngươi trần truồng? Có phải ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm ngươi không được ăn?

    Ađam: Dạ con biết, nhưng... nhưng... Evà đã hái cho con ăn!

    Thiên Chúa: Evà, tại sao ngươi lại làm như thế ?

    Evà: Dạ, con đâu có muốn, nhưng... nhưng... nhưng con rắn đã cám dỗ con!

    Thiên Chúa: Con rắn nham hiểm và độc ác kia! Bởi vì ngươi đã làm điều đó, cho nên: ... Ta sẽ đặt mối thù giữa mi và người phụ nữ, giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy. Người dòng giống ấy sẽ đạp nát đầu mi, con mi sẽ rình cắn gót chân người.

    (Thiên Thần cầm gươm đuổi hai ông bà ra khỏi vườn địa đàng).

    Múa 2: Adam con ở đâu – Sr Hoàng Phương

    3 - THIÊN CHÚA THỰC HIỆN LỜI HỨA CỨU ĐỘ (5’)

    Lời dẫn: Để thực hiện lời hứa ban ơn Cứu độ, Thiên Chúa đã tuyển chọn một dân riêng, khởi đầu bằng việc Chúa gọi Tổ phụ Abraham.

    Abraham theo tiếng Chúa gọi, ông lên đường cùng Sa ra - vợ ông – và đoàn gia nhân của mình tiến về miền đất hứa.

    (Nhạc nền - cảnh Tổ phụ Abraham cùng gia nhân của mình ra đi về Đất Hứa. Đi theo ông là lừa, lạc đà, đồ đạc lỉnh kỉnh)

    Lời dẫn: Sau những tháng năm sống yên ổn tại Canaan - miền đất mà Thiên Chúa đã hứa cho dân Ngài - một nạn đói xảy ra, khiến dân Chúa phải đi lưu lạc bên đất Ai-cập. Tại đây, dân Chúa bị o ép tư bề dưới gót giày của quân Ai-cập.

    (Nhạc nền - cảnh quân lính Ai-cập đánh đập người Dothái. Một số khác phải lao động vất vả, cực nhọc...)

    Lời dẫn: Thấu hiểu được nỗi thống khổ của dân Ngài, một lần kia, Thiên Chúa đã hiện ra với ông Môsê qua ánh lửa cháy trong bụi gai, khi ông đang đi chăn chiên cho bố vợ là Gít-rô trên núi Khô-rếp.

    4 - DÂN LƯU ĐÀY VÀ VƯỢT QUA BIỂN ĐỎ (15’)

    Thiên Chúa: Môsê! Môsê!

    Môsê: Dạ ! có con đây!

    Thiên Chúa: "Ta đã thấy cảnh khổ cực của dân Ta bên Ai-cập, Ta đã nghe tiếng chúng kêu than vì bọn cai hành hạ. Ta muốn giải thoát chúng khỏi tay người Ai-cập, và đưa chúng tới một miền đất tốt tươi, rộng lớn, miền đất tràn trề sữa và mật. Ngươi hãy đi! Ta sai ngươi đến với vua Pha-ra-ô để đưa dân Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập."

    Môsê: Ôi, lạy Chúa, không được đâu, vua Ai Cập sẽ giết tôi chết mất.

    Thiên Chúa: Ngươi hãy đi, đừng sợ, Ta sẽ ở với ngươi.

    Lời dẫn: Vâng lệnh Thiên Chúa, Môsê ra đi gặp vua Pharaô. Sau nhiều lần đàm phán bất thành, để rồi đến một đêm kia – đêm mà Thiên Chúa đã dùng cánh tay uy quyền đưa dân Ngài vượt qua Biển Đỏ khô chân, trong khi người Ai-cập, cả kỵ binh cùng chiến mã, không còn tên nào sống sót.

            Ngày đó, Thiên Chúa đã cứu Itrael khỏi tay quân Ai cập, thấy vậy toàn dân kính sợ Đức Chúa, tin vào Đức Chúa, tin vào ông Môsê.

    (lúc này Môsê lên núi cầu nguyện)

           Để có thể điều hành và hướng dẫn dân, Môsê đã cầu xin Chúa ban cho dân một bộ luật. Đáp lại lời thỉnh cầu của Môsê, Thiên Chúa đã hiện ra để đàm đạo với ông trên núi Sinai và ban cho dân Ngài bản Thập Giới, để từ nay, họ chỉ phụng sự một mình Ngài mà thôi. Nhưng họ đã làm gì?

    Dân chúng:

    (1 nam) Trời sa mạc nóng nực quá, không thể chịu đựng được nữa rồi!

    (1 nữ) Tôi cũng không chịu nổi, tôi cũng đang chờ ông Môsê xuống đây

    (1 nam) Nước cũng chẳng có mà uống, khát khô cả cổ.

    Dân chúng (đồng thanh hô): Nước! Nước! cho chúng tôi nước uống!

    (1 nam) Bánh chẳng có, thịt cũng không, chúng ta chết đói trong sa mạc này mất thôi!

    Dân chúng (đồng thanh hô): Bánh! Bánh! Hãy cho chúng tôi bánh ăn!

    Aharon: (từ xa chạy về) Các người làm cái gì thế này ?

    Dân chúng: Này ông Aharon! Ông Môsê và ông đưa chúng tôi ra đây để giết chúng tôi sao?

    Aharon: Xin mọi người hãy bình tĩnh!

    Dân chúng: Chúng tôi kiên nhẫn hết nổi rồi

    Aharon: Các người muốn tôi phải làm gì cho các người đây?

    Dân chúng: Ông hãy tìm cho chúng tôi một vị thần để chúng tôi thờ lạy, chứ cứ ở đây mà đợi cái ông Môsê để mà chết khô cả lũ à! Đây, vàng bạc, nữ trang của chúng tôi đây, ông hãy đúc cho chúng tôi một con bò bằng vàng.

    Lời dẫn: Trước áp lực của toàn dân, không còn cách nào khác, Aharon đành phải chiều theo ý họ. Ông lấy vàng bạc, nữ trang để luyện thành con bò bằng vàng. Toàn dân bắt đầu ca hát mà thờ phượng nó...

    Thiên Chúa: Môsê, Môsê! Ngươi hãy mau xuống trại đi, dân mà ngươi đã khổ công dẫn ra khỏi Ai Cập, chúng đang chối bỏ Ta. Chúng đã đúc cho mình một tượng thần và đang thờ lạy nó. Ta sẽ tiêu diệt dân này vì chúng là một dân cứng đầu cứng cổ.

    Môsê: Xin Ngài dừng cơn thịnh nộ, đừng tiêu diệt dân riêng của Ngài - Dân mà chính Ngài đã đưa lên từ đất Ai-cập. Xin Ngài nhớ lại lời đã hứa cùng các tổ phụ Abraham, Isaac và Giacop mà nguôi cơn giận.

    Môsê: (từ trên núi xuống, vẻ mặt đầy giận dữ)

    Aharon! dân đã làm gì ông mà ông lại để cho họ phạm tội quái gở như thế?

    Aharon: Thưa ngài, xin ngài bớt giận để tôi trình bày. Như ngài đã biết, dân này là một dân cứng đầu, cứng cổ. Khi vắng ngài, họ không ngừng nổi loạn, đòi tìm cho họ một vị thần để họ thờ. Mình tôi, thân cô, thế cô, không còn cách nào khác, tôi đành phải làm cho họ con bò vàng này.

    Môsê (hướng về phía dân): Hỡi những kẻ lòng chai dạ đá, hôm nay, ta thà thấy các ngươi bị giết bởi tay anh em bằng hữu, còn hơn là thấy các ngươi bị giết bởi cơn thịnh nộ của Thiên Chúa Giavê.

    Dân chúng: Lạy Giavê Thiên Chúa! Xin thương xót chúng tôi vì chúng tôi đã phạm tội, đã thất tín với Ngài, đã xúc phạm đến Môsê - sứ giả của Ngài. Xin Ngài dủ thương tha thứ. Từ nay, chúng tôi xin thề, sẽ chỉ thờ phượng một mình Ngài mà thôi. Ngoài Ngài ra, sẽ không có thần nào khác nữa.

    Lời dẫn: Vì tội bất trung của dân, nên Thiên Chúa đã thanh luyện họ 40 năm trường trong Sa Mạc. Tại đây, họ phải sống trong cảnh khổ cực, thiếu thốn tư bề vì đất đai khô cằn, sa mạc nóng cháy...

            Cho dù Thiên Chúa luôn yêu thương, ấp ủ dân Ngài, nhưng Israel vẫn tiếp tục lạm dụng tự do Chúa ban, để chạy theo những thần ngoại. Kết quả là, họ lần lượt bị làm nô lệ cho đế quốc Babilon, Assiry rồi Ai-cập. Trong cảnh tủi nhục vì nước mất, nhà tan, Israel vẫn luôn tin tưởng một ngày kia, họ được trở về miền đất mà Thiên Chúa đã hứa ban cho các bậc tổ tiên. Thế nên, đêm ngày họ hằng hướng trông lên trời để cầu mong Vị Cứu Tinh mau xuất hiện.

    Trời cao hỡi, nào gieo sương xuống

    Đất hãy đổ mưa, mưa Đấng Công Bình.

    Mở một đoạn nhạc ngắn bài: “Trời cao”

    5- THIÊN THẦN TRUYỀN TIN CHO ĐỨC MARIA (10’)

    Lời dẫn: Để thực hiện lời hứa ban Đấng Cứu Thế cho nhân loại. Thiên Chúa đã sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, gặp một trinh nữ đã đính hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh Nữ ấy tên là Maria.

    (Maria đang ngồi may vá. Sứ thần Gabriel xuất hiện)

    Sứ thần: Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.

    Đức Maria: (tỏ ra bối rối)

    Sứ thần: "Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận."

    Đức Maria: Việc đấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng?

    Sứ thần: "Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng. Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được."

    Đức Maria: "Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói."

    Múa 3: Từ lúc Mẹ nói lời Xin Vâng

    6- THIÊN CHÚA NHẬP THỂ LÀM NGƯỜI (10’)

    Lời dẫn: Lời thưa “Xin vâng” của Mẹ Maria đã mở ra cho nhân loại một kỷ nguyên mới - Kỷ Nguyên của Ơn Cứu Độ. Lời “Xin vâng” của Mẹ đã mở đường cho Con Thiên Chúa đến với nhân loại.

    “Ngôi Lời đã trở nên người phàm” trong một đêm đông lạnh giá, giữa cánh đồng hoang vu. Biến cố ấy được xảy ra vào thời của Hoàng đế Xêdarê Augustô đang trị vì. Ông đã ra lệnh truyền kiểm tra dân số trong khắp cả thiên hạ:

    Lính 1: (cầm loa đi từ phía khan giả lên)… Loa, loa, loa… Nghe đây nghe đây! Hoàng đế ra sắc chỉ, ban hành lệnh kiểm tra dân số toàn địa hạt xứ Giu-đê-a, mọi người hãy mau lên đường trở về quê quán...

    Lính 2(đi phía cạnh cầm loa nói): hãy mau về quê quán...

    Lính 1: Để đăng kí tên tuổi của mình

    Lính 2: Đăng ký tên tuổi mình

    Lính1: Không chậm trễ! Ai bất tuân, truyền chém đầu ngay lập tức.

    Lính 2: Chém đầu ngay chẳng tiếc. Loa, loa, loa…

    Lời dẫn: Ngày ấy, tại Bêlem, sau khi lệnh của hoàng đế Augustô được ban hành, dân chúng nô nức đổ về để kiểm tra dân số đông như trảy hội. Trong đoàn người đó, có cả Giuse và người bạn đời của mình là Maria đang sắp đến ngày sinh con. Đêm đã về khuya mà hai ông bà vẫn chưa tìm được một chỗ trong quán trọ. Đi đến đâu, hai ông bà cũng chỉ nhận được cái lắc đầu từ chối, có lẽ chỉ vì Maria đang bụng mang dạ chửa! Biết về đâu bây giờ...

            Sau một hồi tìm kiếm, Giuse quyết định đưa Maria - vợ mình - tới một hang đá nơi cánh đồng Belem. Và rồi... đúng như lời các ngôn sứ đã tiên báo: “Một trẻ thơ đã ra đời cho chúng ta. Một Hài Nhi được sinh ra cho chúng ta” - điều mà muôn dân hằng mong đợi, con người hằng khao khát.

    Múa 4: Đêm thanh nghe tiếng hát của Thiên Thần

    7- BA VUA LÊN ĐƯỜNG ĐI BELEM (8’)

    Lời dẫn: Cùng thời kỳ đó, tại phương Đông, có ba vị vua đồng thời cũng là những nhà nghiên cứu thiên văn. Cả ba đều nhận thấy trên bầu trời xuất hiện một vì sao lạ - dấu chỉ cho thấy một vị tân vương vừa mới ra đời...

    Gasbar: Xin kính chào đức vua Balthasar đáng kính. Ngài đang đi đâu vậy?

    Balthasar: Xin kính chào đức vua Gasbar. Chẳng phải là ngài cũng đã thấy ngôi sao lạ đó sao?

    Gasbar: Ý ngài là... một vị tân vương vừa xuất hiện?

    Balthasar: Đúng như vậy.

    Gasbar: Còn đức vua đáng kính Melchior, ngài đang đi đâu vậy ?

    Melchior: Xin kính chào hai vị quân vương. Tôi vừa mới tới, nhưng nhìn mặt các ngài đã biết ngay lý do các ngài hội ngộ nơi đây. Thôi, còn chần chờ gì nữa, chúng ta lên đường mau kẻo muộn. Tôi có Vàng, ngài Gasbar có Nhũ hương còn ngài Balthasar có Mộc dược, như vậy chẳng phải là một bộ lễ vật thật hoàn hảo đó sao?

    (Nhạc bài Ba vua đăng trình)

    Gasbar: Lạ nhỉ! Ngôi sao chỉ đường biến mất rồi còn đâu!

    Balthasar: Ừ, đúng rồi. Chúng ta biết làm sao bây giờ?

    Melchior: Theo tôi, chúng ta nên đến triều yết vua Hêrôđê, xin ngài chỉ giáo.

    Gasbar: Ôi! ngài Melchior! quả là diệu kế! Chúng ta lên đường thôi!

    Múa 5: Ba vua đăng trình

    8 - VỊ VUA THỨ TƯ (15’)

    Lời dẫn: Cũng trong thời gian đó, nơi điện ngọc cao sang, một vị vua thứ tư cũng ngóng lên trời cao và nhận ra ngôi sao lạ. Ông cũng tức tốc lên đường mang theo lễ vật của mình là 3 viên ngọc quý. Tuy nhiên, để thuận tiện cho hành trình của mình, ông quyết định cải trang thành một thường dân, nhằm hướng Belem mà thẳng tiến.

    (Mở tiếp nhạc bài Ba vua đăng trình - rồi nhỏ dần)

    Lời dẫn: Khi người bộ hành vừa đến quán trọ gần Belem thì cũng là lúc bóng đêm ấp xuống...

    Vua 4: Xin chào chủ quán! Ở đây có gì ăn không?

    Chủ quán: Ô, tất nhiên là có rồi. Chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp ngài.

    Cụ già (cất tiếng kêu vẻ khó nhọc): Ối trời ơi, đau quá trời đất trời ơi! cứu... cứu tôi với… chắc tôi chết mất!... ối trời đất ơi!

    Vua 4: Này Ngài chủ quán. Cụ già kia là ai? Sao cụ lại đau đớn rên rỉ như vậy?

    Chủ quán: Ờ…ờ… xin ngài đừng bận tâm làm gì đến lão già ăn xin khốn khổ ấy (chủ quán chạy nhanh đá vào cụ già) im mồm đi! Để cho ta làm ăn với chứ, ta đã bảo có chết thì cứ lết ra ngoài đường mà chết! đã ăn hại lại còn báo hại nữa… (chủ quán lại quay về phía vua 4) ờ… ờ… chắc ngài đi đường xa nên đã thấm mệt, tôi xin được đưa ngài lên phòng để nghỉ ngơi.

    Vua 4: Xin ông chờ tôi một lát… (vị vua đến cúi mình bên cụ già rồi ân cần hỏi). Tội nghiệp cụ già quá! Nhà cụ ở đâu? Con cháu cụ đâu mà cụ phải lang thang tất tưởi như thế này?

    Cụ già: Thưa ngài, xin thương xót thân già khốn khổ này. Tôi tứ cố vô thân, phải lê lết từ góc này qua xó nọ để sống qua ngày… (chợt ôm bụng) Cả ngày hôm nay, già này chưa có chút gì vào bụng cả. Vừa đói, vừa mệt lại vừa rét nữa. Xin ngài rộng tay làm phúc, trời đất sẽ chẳng phụ công ngài đâu!

    Vua 4: Đời thật có nhiều cảnh thương tâm! Sống một đời gian lao vất vả, để rồi lang thang tức tưởi nơi quán vắng bên đường…

    Chủ quán: Ngài bận tâm chi đến tên ăn mày dơ dáy ấy… để tôi kêu người ra lôi xác lão ra ngoài. Lỡ lão chết ở đây thì thối cả nhà mất. Bọn bay đâu?

    Đầy tớ: Dạ! (chạy ra)

    Vua 4: Thật tội nghiệp cho cụ… này chủ quán… vì rong ruổi đường xa, nên số tiền tôi mang theo chi dùng cũng đã cạn… nhưng tôi còn có cái này có thể giúp cụ già ốm yếu khốn khổ này. Đây, tôi xin gởi lại chủ quán một viên bạch ngọc để ngài lo thuốc thang cho cụ.

    Chủ trọ: (sáng mắt giọng ấp úng)

    Ngài nói sao? Một viên bạch ngọc à?...Ngài nói thật đấy chứ? (mân mê viên ngọc, thất thần)

    Vua 4: Đúng như tôi đã nói, xin ngài nhận lời cho.

    Chủ trọ: Nhận…vâng…tôi nhận chứ (hét lớn) Chúng mày đâu?

    Đầy tớ (2 – 3 đầy tớ): Dạ!

    Chủ trọ: Còn chần chừ gì nữa? Chúng mày thật có mắt mà không thấy! Mau lên! Bế cụ già vào chiếc giường loại hạng nhất của ta. Rồi một đứa lo đi tìm các y bác sĩ giỏi nhất về ngay đây để ta kịp chữa trị cho cụ…

    Đầy tớ: Dạ!

    Chủ trọ: Nhẹ tay chứ? Bọn bay không thấy cụ đau sao? (giậm chân rồi gãi đầu xoa tay, xuýt xa nói với vị khách lạ)

    Thật kẻ hèn này có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài thật là đại trượng phu. Xin ngài bỏ qua những thô lỗ cho kẻ hèn này…

    Vua 4: (vẫn tỏ vẻ buồn man mác và lo âu) Xin ngài chủ quán chăm sóc cụ già giúp tôi.

    Chủ trọ: Xin ngài cứ an tâm… an tâm ạ. (quay lại cầm viên ngọc cười, và cứ như vậy đi vào)

    (Nhạc dạo)

    Lời dẫn: Anshan lại tiếp tục hành trình, đường còn xa, mà đêm lại càng khuya, ánh sao chỉ đường lúc ẩn lúc hiện. Anshan mải miết bước đi thì chợt có tiếng kêu thất thanh...

    Cô gái: Cứu … cứu... cứu  (cô gái ngã nhoài… ba tên gian manh túm được cô). Thả tôi ra. Xin các anh tha cho tôi…

    Vua 4: (xuất hiện, nói như ra lệnh) Dừng tay lại!

    Cả bọn: Hừm (cùng hỏi, rút gươm tự vệ) Ông là ai mà dám xía vào công việc làm ăn của bọn ta? Ông muốn chết hả?

    Vua 4: Không! Tôi chỉ muốn các anh trả tự do cho người con gái này!

    Một người trong nhóm: Ha! Ha! Ha… thế… thế ông có gì để chuộc cô gái này không?

    Vua 4: Có. Đây, các anh cầm lấy và hãy thả cô gái ra!

    (Bọn người bặm trợn bèn nhận viên ngọc từ tay vị vua thứ tư, cúi chào rồi biến mất vào trong bóng đêm). (Nhạc dạo)

    Lời dẫn:  Thế là lễ vật quý giá mà Anshan chuẩn bị để tiến dâng vị vua mới sinh, chỉ còn lại một viên ngọc duy nhất. (ông vua làm cử chỉ, gói kỹ…). Sau khi từ biệt cô gái, Anshan lại vội vã lên đường. Ánh sao lạ vẫn chiếu sáng ở trên đầu... Đường tới Belem không còn xa, nhưng hình như có tiếng loa thì phải. (Anshan làm vẻ chú ý lắng tai nghe).

    (Tiếng vọng ra ): Loa... loa... loa... loa! Trẻ già lớn bé/ trên đất Belem/ Hãy lắng tai xem/ Đây lệnh vua truyền:/ Để trừ hậu họa/ chiếm đoạt ngai vàng/ nên mọi trẻ nam/ hai tuổi trở xuống/ đều bị chém đầu/ Nhà nào bất tuân/ Sẽ không dung thứ/ Loa... loa... loa... loa!

    (tiếng trẻ con khóc, mẹ khóc, tiếng chân lính chạy rầm rập…)

    Lính: Mẹ con nhà nó đây rồi! (vừa nói vừa hung hãn chạy đến giựt đứa bé ra khỏi tay người mẹ và cản không cho người mẹ giằng lại đứa con của mình).

    Người mẹ: Trả lại con cho tôi, tại sao các ông lại nhẫn tâm giết đứa con trai yêu quý của tôi? Nó có tội tình gì cơ chứ? Ôi hỡi trời cao, hỡi đất dày, hãy cứu lấy con tôi!

    Lính: Lệnh của Vua, mụ không nghe rõ sao?

    Người mẹ: Không, không. Đừng giết con tôi! Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội. Tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy các ông. Đừng, đừng giết con tôi!... con ơi! Mẹ thương con lắm!, con ơi là con ơi...

    Vua 4: (vua 4 xuất hiện): Hãy dừng tay lại!

    (người lính bồng đứa bé lại cách bình thường. Nhìn người khách lạ từ đầu đến chân)

    Lính: Ngươi là ai mà dám chống lệnh Đức Vua? Ngươi có biết, chống người thi hành công vụ thì lãnh bao nhiêu roi đòn không?

    Vua 4: Các anh hỏi tôi là ai ư? Tôi chỉ là một người khách qua đường, nhưng tôi thấy việc các anh đang làm thật vô nhân đạo…Thôi, bây giờ thế này! Nếu các anh trả đứa bé lại cho mẹ nó, tôi sẽ tặng các anh viên ngọc quý này.

    Lính: Ngọc quý hả? Đưa đây cho chúng ông xem nào (mân mê viên ngọc, rồi quay sang nói với nhau): Này, Ngọc thật chúng mày ạ!

    (Hướng về phía vị khách lạ) Hừm, nể lời ngài, nên chúng tôi chiếu cố cho mẹ con bà này đấy! Chúng mày ơi, đi thôi!

    Vua 4: (trao đứa bé vào tay người mẹ. Bà mẹ sụp lạy vị ân nhân đã cứu mạng, nhưng vị vua đỡ bà đứng dậy rồi tiễn 2 mẹ con về).

    Vua 4: (nói một mình). Thế là hết. Lễ vật của ta giành cho vị tân vương vừa mới sinh, giờ đây chỉ còn đôi bàn tay trống rỗng… Nhưng, nhưng ta vẫn phải đến triều bái vị tân vương, chí ít là để Ngài thấy tấm lòng thành của ta vậy

    (Khi tới nơi, ông gặp 3 vị vua đã đến trước đang quỳ bên máng cỏ. Ông ngập ngừng một hồi không dám bước vào, nhưng ông thấy dường như ánh mắt và đôi bàn tay bé xíu của Hài Nhi đang làm hiệu cho ông lại gần. Với tất cả can đảm, ông từ từ bước tới và quỳ xuống thờ lạy Hài Nhi).

    Muôn tâu Đức Vua. Lẽ ra... Lẽ ra tôi cũng có lễ vật để dâng ngài. Nhưng chính vì tất cả những chuyện xảy ra trên đường đi, mà giờ này tôi đã đến trễ. Trên tay tôi không còn gì để dâng lên Ngài. Nhưng tôi tin chắc, Ngài thấu hiểu tấm lòng thành của tôi! Rất mong được ngài lượng thứ!

    Sứ thần đến bên an ủi: Thưa ngài Anshan rất đáng kính, Đức Chúa đã hiểu rõ tấm lòng nhân hậu và vị tha của ngài. Những việc tốt lành mà ngài đã thi ân cho những người bất hạnh, Đức Chúa đều đã biết. Những việc ngài làm đó còn quý giá hơn bất cứ lễ phẩm nào khác trên trần gian này. Vì ai giúp đỡ cho người bé mọn, dù chỉ là một bát nước lã, cũng là làm cho chính Thiên Chúa vậy. Xin ngài hãy vui mừng lên, vì Thiên Chúa đã nhận lễ vật của ngài rồi đó.

    Vua 4: Ôi, thật vậy sao? Muôn lạy Đức Vua ! Con xin cảm tạ ơn Ngài!

    Múa 6: Mừng ngày Chúa Sinh ra đời – Tổng hợp diễn viên

    Bài viết liên quan

    LIÊN KẾT GIỚI TRẺ