Trái đắng

  • 28/08/2021
  • Một cảm giác nặng nề xâm chiếm lòng tôi. Hình như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Đau với nỗi đau riêng của nó. Đau cả với nỗi đau của Giáo Hội. Nếu còn nhiều bạn trẻ Công giáo vẫn sống trong vòng mê đắm như thế, làm sao giới thiệu được gương mặt thánh thiện của Hội Thánh với mọi người?
    Ảnh minh họa

    Cửa phòng xịch mở… Nó ào vào như một cơn lốc, đổ vật xuống giường và khóc. Tức tưởi, dồn dập. Căn phòng chật chội của tôi như muốn vỡ tung ra trong tiếng khóc nghẹn ngào của nó. Tôi ngạc nhiên! Xưa nay nó vốn là người ít bộc lộ cảm xúc. Chắc là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Một lúc sau, nó nói giữa những cơn nức nở:

    - Mình... thật... khốn nạn!... Thanh ơi! Tao đã... đánh mất... mình rồi... Làm sao... bây giờ?

    Tôi ngồi sát bên nó. Bàn tay nhẹ vuốt mái tóc rối bù của nó. Điều mà tôi linh cảm, không lẽ giờ đã là sự thật? Trước đây, khi nó yêu Minh, tôi đã nhiều lần khuyên nhủ nó phải cầu nguyện và suy xét kĩ càng. Chúng tôi đều là những lao động phổ thông sang nước ngoài làm việc, nhưng quê của Minh cách chúng tôi hàng trăm cây số. Khi thấy mối quan hệ giữa nó và Minh ngày càng gắn bó, tôi cảnh báo nó: “Hoa à! Mày đã hiểu gì về Minh chưa?” Nó cười, bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của tôi.

    Cuộc sống ở xứ người với biết bao nhiêu điều phức tạp. Chúng tôi là những người tứ xứ, đến đây để tìm kiếm một công việc cho mình. Hi vọng với đồng lương kiếm được, cuộc đời chúng tôi sẽ bước sang một trang mới, khép lại một chặng đời vất vả, tối tăm trong cái nghèo khổ và cảnh thất nghiệp. Thế nhưng, hoàn cảnh và môi trường sống mới lại khiến chúng tôi rơi vào một cảnh tối tăm khác. Những cuộc tình dễ dãi, những mối quan hệ yêu đương bừa bãi, những cảnh sống vợ chồng không hôn nhân... diễn ra trước mắt chúng tôi hàng ngày. Xa gia đình, quê hương, thiếu thốn tình cảm, hoàn cảnh đẩy đưa... khiến không ít bạn trẻ chúng tôi thích nghi nhanh chóng với cách sống mới, đi ngược lại với thuần phong mỹ tục của nền văn hoá truyền thống Á Đông. Nhiều người trong chúng tôi trở thành một thứ lai tạo, oái ăm thay, điều chúng tôi học hỏi được nhiều hơn không phải là điều tốt đẹp ở xứ người!

    Tôi được sinh ra trong một gia đình có gốc đạo lâu đời. Cha mẹ tôi là những người nghiêm khắc. Các cụ giáo huấn con cái về lòng mến Chúa và xa lánh tội lỗi. Có lẽ nhờ thế, cùng với lời cầu nguyện, tôi đã tự bảo vệ được mình khỏi lối sống xô bồ của đám bạn cùng trang lứa. Hoa không nghe tôi, nên tôi lại càng lo cho nó.

    Hoa vẫn vùi đầu vào gối, nức nở. Một lúc sau, nó ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt dàn dụa nước mắt. Nó kể rằng sau khi Minh về nước, trong một lần gọi điện cho Minh, nó nghe giọng một người con gái trả lời. Chị ấy bảo là vợ của Minh. Nó bàng hoàng, không tin vào tai mình. Nó nói rằng nó là người yêu của Minh, Minh nói với nó anh ta chưa có vợ, nó và Minh đã sống như vợ chồng bên này, thậm chí nó đã có thai với Minh...

          - Thanh à! Tao nghe giọng chị ấy nghẹn lại, thảng thốt. Chị ấy bảo rằng những điều tao nói làm lòng chị ấy tan nát. Chị ấy van xin tao rằng, đều là đàn bà con gái với nhau, tao đừng bịa chuyện làm hại chị ấy. Tao khóc và thề với chị ấy là tao nói thật. Chị ấy cũng khóc.

    - Thế sau đó, mày có gặp Minh không? - Tôi hỏi.

    - Mấy ngày sau đó, Minh tắt máy. Khi máy đổ chuông, tao nghe chị ấy trả lời. Chị ấy bảo đã nói chuyện với Minh, nhưng Minh nói không biết tao là ai. Tao yêu cầu được gặp Minh. Chị ấy bảo sẽ tìm dịp thuận tiện, bởi vợ chồng chị ấy sống chung với ông bà, chị không muốn những chuyện như thế này đến tai các cụ, sợ họ phiền lòng. Thế rồi tối nay, chị ấy gọi tao, bảo tao có thể nói chuyện với Minh. Thanh ơi! Mày biết không? Minh bảo rằng không biết tao là ai, bảo tao đừng làm ba trò vớ vẩn đi phá hạnh phúc của người khác. Rồi mặc cho tao gào lên trong điện thoại, anh ta tắt máy. Tức tối, tao bấm máy gọi lại liên tiếp nhưng không ai nghe. Đau khổ, tuyệt vọng, tao chỉ còn biết tìm đến đây... Thanh ơi! Tao ân hận lắm. Tao đã không nghe mày. Tao chỉ biết lao đầu vào yêu mà không biết cầu nguyện. Tao cũng có lúc đi xưng tội, rước lễ. Nhưng chỉ được mot thời gian ngắn, rồi tao lại buông thả mình. Minh thỉnh thoảng có đi lễ với tao, nhưng không bao giờ tao thấy anh ta xưng tội, rước lễ. Tao không hề biết rằng anh ta đang lừa dối tao...

    Một cảm giác nặng nề xâm chiếm lòng tôi. Hình như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Đau với nỗi đau riêng của nó. Đau cả với nỗi đau của Giáo Hội. Nếu còn nhiều bạn trẻ Công giáo vẫn sống trong vòng mê đắm như thế, làm sao giới thiệu được gương mặt thánh thiện của Hội Thánh với mọi người?

    Mấy ngày sau, tôi đến thăm nó. Trông nó hốc hác, tiều tuỵ hẳn! Nó nói rằng vợ Minh đã gọi điện lại cho nó, bảo rằng chị ấy tin chồng, bảo nó đừng liên lạc gì với Minh nữa. “Thanh ạ! Tao chửi mắng, nguyền rủa Minh thậm tệ. Chị ấy vẫn yên lặng lắng nghe. Cuối cùng chị ấy  nói với tao rằng: “Nếu điều em nói là đúng, thì Minh thật tệ bạc. Anh ấy sẽ không được thanh thản đâu, suốt đời sẽ day dứt khổ sở vì những gì mình đã gây ra. Nhưng em cũng hãy xem lại mình, trong chuyện này, lỗi phần nhiều là ở em. Em là con gái, em chưa tìm hiểu kỹ người ta mà đã vội trao thân cho họ. Em sống dễ dãi quá, nên vấp ngã là điều dễ hiểu thôi. Cuộc đời phía trước em còn dài, chị mong em biết tự sửa mình. Cầu mong điều tốt đẹp sẽ đến với em.” Thanh ơi! Tao đau... Tao nhục quá! Tao chỉ còn muốn chết thôi...

    Tôi xót xa nhìn vẻ mặt đầy đau khổ, dằn vặt của nó. Trái cấm mà nó đã ăn, có lẽ nó không ngờ đến ngày lại nhận ra vị đắng đến thế!

    Tôi cũng lo âu cho người phụ nữ kia, người vợ của Minh. Chị sẽ tiếp tục xây dựng hạnh phúc gia đình thế nào, khi niềm tin bị đổ vỡ và với một trái tim bị tổn thương?

    Bất giác, tôi nghĩ về gương khiết tịnh của Thánh Giuse và Mẹ Maria. Phải chăng khi đánh mất đức khiết tịnh, con người cũng đánh mất luôn cả sự bằng an trong tâm hồn?

    (Trích trong tập "Nhánh Huệ Nước Trời")

    Bài viết liên quan

    LIÊN KẾT GIỚI TRẺ