Vết rạn

  • 28/08/2021
  • Tiếng phi cơ mạnh mẽ đưa chiếc máy bay cất cánh từ từ rời xa quê hương. Chuyến bay ấy mang theo Hắn, đưa Hắn đi xa với một khoảng cách vật lý tăng dần, tăng dần…
    Ảnh minh họa

    Tình cờ, Nhỏ và Hắn trở thành anh em kết nghĩa. Trong thâm tâm, tự hai đứa đều biết rõ con đường mình đang đi và những giới hạn. Sự liên đới nơi lời nguyện cầu thay cho tấm lòng mong muốn nâng đỡ, giúp nhau vượt qua những khó khăn trong đời. Với Nhỏ, Hắn như quà tặng quý lắm mà Nhỏ hằng cảm tạ Thượng Đế. Cách chia sẻ niềm vui, nỗi ưu tư giữa Nhỏ và Hắn dành cho nhau chỉ có nơi người bạn tri âm tri kỷ: không ồn ào, không đòi hỏi; chỉ đơn thuần là riêng tư, đón nhận, cùng vui, cùng khóc. Dẫu không ai nói thành lời, Nhỏ và Hắn cùng tự dặn lòng trân trọng và gìn giữ tương quan hai đứa như đôi bạn thiêng liêng. Thời gian xoay vần… Đôi lần cãi cọ rồi cũng làm hòa. Sợi dây liên lạc dần dần đi vào im lặng và dừng lại đột ngột. Lý do được đưa ra, Nhỏ không sao hiểu được và cố đi tìm đáp án. Vẫn không lời giải thích nào khác. Hắn thay đổi đột ngột. Thái độ Hắn không giống ngày trước: một ông anh! Bây giờ, Hắn hắt hủi Nhỏ như một mối nguy hiểm cận kề. Nhỏ bắt đầu cảm thấy sợ nhưng không hiểu sao trong tận đáy tâm hồn Nhỏ vẫn vang lên lời mách bảo rằng: “Hắn là người tốt đó!” Thời gian cứ tiếp tục trôi trong sự thinh lặng đó, dường như Nhỏ tìm ra câu trả lời. Nhỏ không muốn tin! Nếu đúng vậy thì giữa Hắn và Nhỏ không còn là anh em như hai đứa trẻ vô tư. Điều ấy có nghĩa là Nhỏ mất Hắn ở một góc độ nào đó. Đối với Nhỏ, Hắn như một ông anh tốt bụng không hơn không kém.

                Quyết định đi phục vụ xa quê hương của Hắn làm Nhỏ không nén được tiếng thở dài. Điều mà Nhỏ cho là không lẽ nay đã trở thành có thể. Ở góc đằng kia, nhóm người đi tiễn Hắn ra về vui vẻ. Đằng này, Nhỏ cũng đi về, tự cười với chính mình và vị mằn mặn ở đầu môi. Tất cả khép lại, đóng khung một đoạn album đã vĩnh viễn là quá khứ. Chợt dừng lại, quay nhìn bầu trời phía sau, Nhỏ nói:

                - Nhà ngươi có muốn thắng thì cũng phải nói một tiếng chứ! Mà nhà ngươi thắng gấp thế này thì…

                Chiếc xe chầm chậm in dấu trên con đường quay về thực tại. Chợt dừng lại, Nhỏ nhìn thấy tượng Thánh Giuse với nhành huệ trắng trên tay. Câu nói ngày nào của Hắn vọng về: “Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không tài nào hiểu được đâu!” Gạt nhanh dòng nước mắt, khẽ nghiêng người chào Thánh Giuse, Nhỏ tiếp tục con đường đang đi dang dở. Nhỏ hiểu! Hắn sợ mình không thể kiểm soát lý lẽ của con tim và không muốn lỗi nhịp đập hòa cùng cung điệu dâng hiến. Cách Hắn làm giống như một hợp âm “át bảy” vang dội nghe chói tai. Nhưng rồi sau đó là đoạn kết êm đềm, sâu lắng.

    Chuyện đời nhân gian kể rằng có một viên ngọc rất đẹp nhưng không phải là do không có một chút trầy xước nào. Ngược lại, viên ngọc ấy có một vết rạn nứt. Nhà vua đã ra lệnh thưởng công xứng đáng cho ai chữa lành viên ngọc ấy. Khắp nhân gian, bao thợ kim hoàn lần lượt kéo nhau đến rồi lại lắc đầu ra về. Cho tới một ngày kia, có một anh thợ đến xin phép nhà vua để đem viên ngọc về và được làm theo ý mình. Đến kỳ hạn, anh đem viên ngọc trình lên, cả nhà vua và triều thần cùng trầm trồ khen ngợi bởi trên viên ngọc bây giờ có một bông hồng tuyệt đẹp đã được điêu khắc rất công phu, tỉ mỉ. Nhà vua ngạc nhiên quan sát và rồi nhận ra vết rạn nứt ngày nào nay đã trở thành thân của một chiếc lá bông hồng. Gấp sách, đôi môi Nhỏ khe khẽ cười, không nước mắt khi đối diện vấn đề rất thực con người: tự nhiên, yếu đuối và lý tưởng, chấp nhận và an bình.

    Tiếng chuông nhà thờ thân quen điểm báo một thời khắc. Thời gian lặng lẽ tiếp tục đi …

    (Trích trong tập "Nhánh Huệ Nước Trời")

    Bài viết liên quan

    LIÊN KẾT GIỚI TRẺ